Sát tự huyết chú, giống như một mảnh huyết hoa trong đêm đông, vô thanh vô tức, ấn vào một bên cổ cự mãng.
Chỉ chợt lóe qua, liền biến mất.
Tôi há to miệng, thấp thỏm bất an nhìn một màn này, dường như đã quên mất, cự mãng kia đang lấy tư thế thái sơn áp đỉnh mà đổ về phía tôi.
Một tảng lớn hắc ảnh nháy mắt bao phủ đỉnh đầu, tôi phục hồi tinh thần lại, muốn chạy đã không còn kịp rồi, dùng sức dậm chân, thân hình nhảy thẳng lên, tiếc rằng mãng thân quá dài lần này tôi nhảy ra xa mấy thức, nhưng mà vẫn nằm trong phạm vi bảo phủ của nói…
Trong lòng tôi xẹt qua một tia bi ai, không nghĩ tới nỗ lực lâu như vậy, cuối cùng lại bị một con rắn đè chết, tôi không cam lòng hô to.
- Xa bà bà, bà nhẹ một chút đi.
Lời còn chưa dứt, giữa không trung bay qua một tia chớp, thì ra là Giải Trĩ tới rồi, nghìn cân treo sợi tóc hết sức, nó mang theo tôi bay lên giữa không trung, tránh khỏi lần tai ách này.
Mà cự mãng kia cũng không thật sự ngã trên mặt đất, chỉ là thân hình lảo đảo, thiếu chút nữa ngã xuống đất, ở khoảng cách mặt đất mấy thước bỗng nhiên thân mình ngăn, lập tức nâng cả thân mình lên, lại nhịn không được loạng choạng đầu, phẫn nộ quất đánh mặt đất.
Tôi nằm ngang ở trên lưng Giải Trĩ, bay ra vài trăm thước, rơi trên mặt đất, Tiểu Bạch cũng cõng Chung Vạn Lý chạy tới, Lam Ninh vội vàng xem xét tình huống của tôi, vài người lại tụ ở cùng nhau, tôi cùng Lam Ninh ý bảo không có việc gì, vội nhảy xuống, đi tới bên cạnh Chung Vạn Lý.
Lão nhân này đã nằm trên mặt đất, ngực bắn đầy máu tươi, khóe miệng cũng có vết máu, nhưng vẻ mặt lại tràn đầy hưng phấn, ôm một cái màu đen xà lân, to như chậu rửa mặt, trên đó phát ra quang mang tím đen, trong miệng không ngừng lẩm bẩm nói.
- Thành công, thành công, mộng tưởng của tôi cũng đã trở thành hiện thực, xà yêu đáng chết, xà yêu đáng chết, mười mấy năm trước lão tử cũng đã muốn làm như vậy rồi.
Tiểu Bạch lại mang vẻ mặt vừa mừng vừa lo, đỡ đầu Chung Vạn Lý, hỏi.
- Ông hai, sao mà ông có thể làm được vậy, con nhìn thấy giống như ông đang đào cục đá ven đường vậy.
Chung Vạn Lý đưa tay vung vẩy hai lần, hung hăng nói.
- Ông hai của con là tìm tiết môn của nó, ha ha, cho dù toàn thân nó đao thương bất nhập, tiết môn nhất định là chỗ mềm mại nhất, một kiếm, chỉ một kiếm, lão tử chọc tiết môn của nó, lại kéo một cái, thì có một khối vảy, ha ha ha, hàng ma kiếm pháp, thiên hạ vô địch…
Tôi nghe mà cảm thấy cạn lời, lão già này giống như muốn si ngốc, tiết môn, kia chẳng phải là…… Cúc hoa sao? Tôi nói sao mà cự mãng kia lại đột nhiên phát cuồng, hoá ra là đi bạo cúc người ta, còn hàng ma kiếm pháp, tôi thấy gọi là bạo cúc kiếm pháp còn kém không nhiều lắm……
Tôi ý bảo Chung Vạn Lý không cần nói chuyện, cúi người xem xét thương thế của ông ta một chút, chỉ thấy ngực ông ta lõm xuống, phỏng chừng cũng phải có ba cái xương sườn gãy là ít, nhưng xem trạng thái bây giờ của ông ta, lại đưa tay bắt mạch, cảm thấy mạch đập rất có lực, phanh phanh phanh nhảy lên, hẳn là không có gì trở ngại.
Đương nhiên, đây cũng có thể là do ông ta hưng phấn quá độ.
Lam Ninh vội la lên.
- Công tử, hiện tại làm sao bây giờ, cự mãng kia đang phát cuồng, nếu như đợi lát nữa…
Tôi hiểu cô ta muốn nói gì, chỗ này cũng không cách xa thôn cho lắm, nếu như cự mãng một đường phát cuồng, thì có thể biến khắp nơi thành phế tích, nếu nó nó ngại đè sập cả người một thôn chưa đủ tai họa…… Như thế rất có thể chính là một hồi cuồng mãng tai ương a……
Tôi quay đầu nhìn về phía Giải Trĩ, nó trừng lớn đôi mắt nhìn cự mãng ở nơi đó lăn lộn, vẻ mặt vô tội, thật giống như vừa rồi chọc đôi mắt người ta căn bản không phải là nó, bốn vó hơi hơi đạp, có vẻ có chút thoáng bất an.
- Đừng hoảng hốt, lại nhìn một cái.
Tôi thấp giọng nói, lúc này tất cả hy vọng của tôi đều ký thác trên Sát Tự Quyết kia, Giải Trĩ chọc một sừng, tuy rằng chọc trúng đôi mắt cự mãng, ngược lại sẽ kích phát cự mãng cuồng tính, nhưng thật ra sau khi Sát Tự Quyết kia ấn nhập vào cổ cự mãng thì không có động tĩnh, không biết sẽ có cái tác dụng đặc thù gì nữa.
Chỉ thấy cự mãng không ngừng quay cuồng vặn vẹo trên cánh đồng bát ngát, tiếng rống giận rung trời động đất, thân thể quất đánh mặt đất, cảm giác giống như mặt đất dưới chân run lên sau mỗi cú đánh, một đoàn khói đen kia cứ lăn qua lộn lại, càng thêm nồng đậm, dần dần bao phủ toàn bộ thân thể cự mãng.
Nhưng mà theo khói đen bao phủ, động tác cự mãng dần dần trì trệ lại, dường như thân hình cũng dần dần thu nhỏ lại, khói đen quay cuồng tràn ngập, cũng dần dần co rút lại, co rút lại……
Trong lòng tôi vừa động, Sát Tự Quyết có hiệu lực sao?
Tiểu Bạch nhảy dựng lên kêu.
- Lão yêu bà giống như muốn hiện nguyên hình...
Chung Vạn Lý mắng.
- Nói hươu nói vượn, cái thứ đó còn có thể biến thành giống gì nữa…
Tôi vung tay lên.
- Đừng làm rộn, chúng ta đến gần nhìn xem một ít, Tiểu Bạch, cậu cũng đừng đi, ở đây canh chừng ông hai cậu đi.
Tiểu Bạch trừng mắt, giống như không muốn, nhưng cũng không hé răng, cậu ta cũng không dám ném Chung Vạn Lý ở đây mà mặc kệ, tôi cùng Giải Trĩ còn có Lam Ninh đang muốn đi phía trước đi, phía sau bỗng nhiên nổi lên một trận vạt áo mang phong, quay đầu lại xem, thì ra người nhà họ Chung cũng đến đủ hết rồi.
Chung Lương Hán, Chung Tiểu Ngũ, phía sau mang theo mười mấy người nữa, tôi nhìn sơ qua một chút, lại không thấy Chung Vạn Sơn cùng Chung Lương thần.
Tôi tiến lên mở miệng muốn hỏi, Chung Tiểu Ngũ đoạt lời nói trước.
- Các tộc nhân đều tỉnh, cha tôi đưa bọn họ ra khỏi thôn rồi, tùy thời có thể rút lui, cha tôi nói chúng tôi đến xem tình huống nơi này, cái lão yêu bà kia thế nào rồi?
Đứa nhỏ này nói chuyện rất dứt khoát lưu loát, trật tự rõ ràng, nói mấy câu đã nói rõ tình huống, tôi âm thầm gật gật đầu, mười lăm tuổi mà thôi, so với tôi năm đó mạnh hơn nhiều.
Tiểu Bạch chỉ vào nơi xa nói.
- Em xem, lão yêu bà kia đang tìm đường chết kìa, phỏng chừng là sắp không được rồi, xem, xà lân của ông hai này…
Cùng so sánh với Tiểu Ngũ, thì Tiểu Bạch có hơi chút lộn xộn, còn gì mà xà lân của ông hai, người không biết nghe qua còn tưởng ông hai cậu ta là xà tinh nữa đấy..
Lúc này Chung Tiểu Ngũ mới nhìn thấy Chung Vạn Lý bị thương, vội chạy qua đó xem xét một phen, xoay người nói.
- Các vị thúc thúc bá bá, phiền toái các người lập tức nâng ông hai tôi trở về trong thôn chữa thương, xương cốt ông ấy đã gãy mất mấy cái, nhất định phải cẩn thận.
Vài người lập tức đi lên nâng người, Chung Vạn Lý kêu lên.
- Lão tử mới không đi, tâ muốn xem lão yêu bà xong đời, ta còn sức lực, ta muốn một kiếm...... Kiếm của ta đâu rồi!
Chung Vạn Lý duỗi tay sờ loạn chung quanh, mà thanh kiếm kia đã không thấy bóng dáng, ông ta vừa mới lộn xộn nhất thời đau nhe răng nhếch miệng, cái trán đổ mồ hôi, nhưng lại cắn chặt răng, không rên một tiếng.
Tôi biết tính tình ông ta như thế nào, vì thế nói.
- Để cho lão gia tử ở chỗ này trước nghỉ ngơi một chút, phái người canh chừng cho tốt, chúng ta hãy đi phía trước xem xét tình huống một chút lại nói tiếp.
Chung Tiểu Ngũ suy nghĩ một lát rồi nói.
- Vậy được, các người cứ ở đây canh chừng ông hai tôi đi, đừng làm cho ông ấy lộn xộn, có nguy hiểm thì mau mau chạy trước.
Mọi người gật đầu đồng ý, Chung Vạn Lý cũng muốn đi, giãy giụa một chút, nhưng căn bản không động đậy được, mấy người chúng tôi cũng không quản ông ta, dù sao có người ở bên canh chừng, Tiểu Bạch vừa thấy người tới, cũng mặc kệ ông hai gì đó, cất bước chạy theo chúng tôi ra phía xa.
Lúc này đoàn khói đen phía trước đã càng lúc càng nhỏ, khi chúng tôi chạy đến phụ cận, đã chỉ còn mông lung một đoàn, lại chạy tới gần một ít, chỉ thấy khói đen dần dần tụ lại, co rút lại, bên trong lộ ra một bóng người, dường như còn hơi hơi mấp máy.
Tôi phất tay ý bảo mọi người ngừng lại, chỉ thấy người nọ chậm rãi ngẩng đầu lên, đầu tóc xõa tung, trên mặt toàn là máu, giống như ác quỷ, biểu tình nanh ác nhìn chằm chằm chúng tôi, lung lay đứng lên, đúng là Xa bà bà.
Trong lòng tôi nhất thời cảm thấy nhẹ nhõm, chỉ cần bà ta khôi phục hình người, tôi sẽ không sợ bà ta, nếu là tiếp tục đánh, tốt xấu cũng có chỗ xuống tay, hiện tại hồi tưởng lại cự mãng to lớn cho trời vừa nãy, tôi nghĩ lại mà sợ.
Cũng không biết, cúc hoa của lão nhân gia này có đau hay không…
Hai bên chúng tôi cách nhau khoảng mấy thước, đưa mắt nhìn nhau, tôi mới thấy khóe mắt phải của bà ta có máu tươi, nhưng chỉ là khóe mắt bị thương, cũng không thương tổn tới đôi mắt, tôi không khỏi nhẹ nhàng thở ra, như vậy cũng tốt, oan gia nên giải không nên kết, nếu thật sự muốn đánh hỏng đôi mắt của bà ta, chỉ sợ về sau lão yêu bà này sẽ cùng chúng tôi không chết không ngừng.
Tôi mỉm cười mở miệng nói.
- Bà bà, vừa rồi đắc tội rồi.
Thân hình Xa bà bà run nhè nhẹ, trên mặt nhịn không được run rẩy, hung hăng nói.
- Hảo tiểu tử, không ngờ cậu còn thật sự có tài, vậy mà lại có được cấm vật Hàn gia, lão thái bà này không còn lời nào để nói.
Tôi sửng sốt một chút, bà ta nói như vậy là có ý tứ gì, tôi có cấm vật Hàn gia, đây không phải rất bình thường sao, lúc trước ông nội của tôi từng nói qua, mỗi người Hàn gia, đều có cấm vật mà.
Tôi theo bản năng nhìn thoáng qua Huyết Ngọc Ban Chỉ trên ngón tay, lại nói.
- Bà bà, tôi là người thừa kế duy nhất của một thế hệ Hàn gia này, cấm vật tự nhiên chính là của tôi, hơn nữa ngoại trừ cái này ra thì tôi cũng còn rất nhiều cái.
Tôi nói lời này là muốn trong tối nhắc nhở bà ta, tôi còn rất nhiều bảo bối, nếu như mà bà không phục, tôi sẽ tiếp tục đánh. Đương nhiên đây là một loại tiếng lóng, là vì thị uy, làm cho bà ta biết khó mà lui. Nhưng Xa bà bà nghe xong, bỗng nhiên ngửa đầu cuồng tiếu.
- Ha ha ha ha, thật là một cái mao đầu tiểu tử miệng còn hôi sữa, cấm vật Hàn gia, trước nay cũng chỉ có một kiện này mà thôi, vậy mà cậu nói là có rất nhiều, hừ, thật là đáng chê cười, tôi xem theo như lời cậu nói thì mấy thứ đó chắc là của hậu nhân mô phỏng thôi đúng không?
Lời bà ta làm tôi càng kinh ngạc, hậu nhân mô phỏng? Vì sao lại nói những lời này?
Tôi đang muốn đặt câu hỏi, lại thấy Xa bà bà đang cười, nhưng biểu tình trên mặt cực kỳ mất tự nhiên, lúc này mới phát hiện bên trái gương mặt cùng cổ của bà ta, dường như có một đạo hồng mang, ở nơi đó hơi hơi nhảy lên, mà cơ bắp trên mặt Xa bà bà cũng nhảy lên theo, cả người run nhè nhẹ, hình như là đang liều mạng áp chế hồng mang kia.
Tôi nháy mắt rõ ràng, xem vị trí, hồng mang kia hẳn là Sát Tự Quyết do chính tôi đánh ra, Xa bà bà bị bắt khôi phục hình người, đang dùng ba ngàn năm đạo hạnh của bà ta, áp chế uy lực Sát Tự Quyết phát tác.
Tôi không có nói thêm nữa cái gì, mỉm cười nói.
- Nếu như bà bà không có việc gì, thì thỉnh cứ tự tiện rời đi, hôm nay đắc tội, ngày khác tôi nhất định đi tự mình nhận lỗi với trai chủ, còn về chuyện của Chung gia, thì cứ để họ tự mình xử lý.
Xa bà bà gắt gao nhìn chằm chằm tôi, lại đem ánh mắt dời về phía mọi người Chung gia, hừ nói.
- Chung tiểu tam tử cũng không dám tới gặp tôi sao, thôi cũng được, nếu các người không để Phúc Duyên Trai ở trong mắt, không biết tốt xấu, hôm nay bà bà liền mặc kệ, các người tự giải quyết cho tốt, nếu có một ngày lại gặp đại nạn, đừng có mà đến tìm, hừ, Hàn tiểu tử, cậu đã sớm bị người Linh giới theo dõi, tự cầu nhiều phúc đi.
Xa bà bà nói xong, gõ gõ quải trượng trong tay, cả người hóa thành một đoàn khói đen, bay đến giữa không trung, xa xa mà đi.
Tiểu Bạch ở phía sau kinh ngạc nói.
- Lão yêu bà này cứ như thế mà rời đi hả?
Tôi nhìn giữa không trung, chậm rãi gật đầu.
- Bây giờ bà ta không đi còn chờ cái gì, nơi này lại không có ai hoan nghênh bà ta. Đúng rồi, ông nội cậu đâu, còn cả chú ba nữa?
Lời này là tôi nói với Tiểu Bạch, nhưng thực tế hỏi lại là Tiểu Ngũ, Tiểu Ngũ hiểu tôi muốn nói gì, tức khắc cúi đầu vẻ mặt buồn bã...
Trong lòng tôi trầm xuống, không nói thêm gì, vừa rồi khi chúng tôi ở đây vật lộn với cự mãng, chắc chắn trong thôn đã xảy ra biến cố gì rồi.
Tiểu Bạch tìm được đoản kiếm của ông hai ở trên mặt đất, chạy trở về, tôi vung tay lên với mọi người.
- Nơi này đã không có việc gì, đi, chúng ta trở về trong thôn đi.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo